Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  12 chòm sao và thiên sứ định mệnh​


Phan_12

Chap 31]

-Sao....sao...lại???- Giải nhi ấp úng hỏi

-Con...dám làm chuyện tày trời như thế sao?- Mẹ Giải Giải trừng mắt

-Con....

-Thưa bác, xin đừng trách cô ấy, là tại con!- Yết đỡ lời giùm cô

-Mày...còn dám nói à?- Cha của Yết ca chực giơ tay tát vào mặt anh...

-Thôi, được rồi!- mẹ Song Tử lên tiếng...-...đâu phải là chúng ta không biết chuyện này đâu!

-Hừ...- cha Yết ca- Thiên Hạt bực tức, hậm hực bước lùi xuống

-Ba..mẹ nói thế...tức là....???- Ngư nhi đưa cặp mắt to tròn lên chớp chớp vài cái

-Cũng đã đến lúc rồi!- Cha Sư Tử thở dài

-Nghĩa là sao?- 11 bạn sao của chúng ta đồng thanh hỏi

-Hmmm....thời gian không còn nhiều...chúng ta sẽ kể vắn tắt cho mấy đứa!!- Cha Xử nữ liếc nhìn đồng hồ

-Mấy đứa nghe đây!- mẹ Song ngư cười buồn

Trang viết từ quá khứ được lật lại....ố vàng theo thời gian...thấm đẫm màu máu và nước mắt...

...............................................................................................

Mẹ Song Tử khi ấy vừa tròn 16t, bà ngồi trước gương, ngắm nhìn khuôn mặt của mình-liệu nó sẽ già nua theo năm tháng??? Từng đường nét hài hòa đến kì lạ...chiếc mũi cao thanh thanh, bờ môi mọng đỏ, làn da tái đi vì những đêm không ngủ, đôi mắt đã giảm hẳn nét tinh anh thường ngày....Bà thở dài...từ ngày bị đeo bám bởi cái tên Xà Phu đáng ghét ấy, không hôm nào bà cảm thấy thoải mái...Bạn bè bà thì...cũng an ủi nhau như cách những đứa bạn thường làm...nhưng có lẽ...không ai biết được mẹ Song Tử nghĩ gì....Khóe môi bà nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ...Chỉ bà mới có thể hiểu chính mình...thật vậy không? Đôi tay thon thả vặn chiếc son môi, nhẹ nhàng điểm xuyết...Bà kẻ mày thật đậm và sắc...bờ má hồng hồng

"Cạch!!"

Cánh cửa được mở toang ra....2 chàng thanh niên bước vào...

-Này..

Mẹ Song Tử không nói gì, liếc qua chiếc gương, tay vẫn đưa đi đưa lại gỡ rối trên mái tóc...

-Em...

-Đợi 1 chút!- bà nhẹ nhàng cất tiếng-...Bình ca đến đây lựa giúp em trang phục nào!

-Ok!- ông-cha của Bình nhi hai tay đút túi, thong thả từng bước tiến lên...

"Cạch!"- 9 người nam có nữ có, tài sắc tuyệt vời, đưa chiếc giày nện cồm cộp vào mặt đất, tiến về phía mẹ Song Tử...

-Hmmmmmm.....nàng còn trang điểm nữa á???- mẹ Cừu con bĩu môi, tức tối

-Cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta mau đi thôi!- mẹ Ngư nhi và cha Kết ca đồng thanh nói

-Ok! Tớ đã thay đồ xong rồi!- mẹ Song Tử mỉm cười, vận chiếc đầm màu tím nhạt...

12 con người nhìn nhau, khẽ nở nụ cười.....cùng bước về phía trước...

*Tại nhà máy L.A*

-Hắn vẫn chưa tới à?- cha Nhân Mã tằng hắng giọng

-Vẫn chưa!!- mẹ Bảo Bảo đưa mắt dáo dác tìm kiếm

-Song Thy!-Xà Phu bước tới

-Hmmmm....

-Cuối cùng em cũng đã đến!- Xà Phu cười ranh mãnh, tay ôm một bó hoa hồng cực xinh đẹp....

-Anh nghe đây, tôi đã có ban trai rồi! Đây là bạn trai của tôi! Mong anh tự trọng mà bỏ cuộc, xin đừng làm phiền cuộc sống của tôi!-Mẹ Song ca tuôn 1 tràng, đưa tay níu áo ba Thiên Bình

-Phải, cô ấy là bạn gái của tôi!!- Ba Bình nhi khoác vai cô

Xà Phu mở to đôi mắt, tai vểnh lên để tiếp thu tất cả thông tin vừa nghe thấy...Ông không tin vào sự thật!! Bó hoa trên tay ông rơi phịch xuống...mặt Phu ca cúi gằm, mắt hằn lên tia lửa đỏ, một giọt nước lăn dài...

Một ý nghĩ chạy xuyên suốt trong đầu..."Cô không đồng ý thì cô và bạn cô sẽ phải trả giá!!", môi Xà phu mím chặt đến bật máu, tay ông kêu răng rắc...

"PHẢI TRẢ GIÁ!!!!!!!!!"

Phu ca nghĩ gì đó, trong đồng tử in bóng 1 người con gái có mái tóc của nữ thần đại dương....

Khóe môi cười quỷ quyệt...Chẳng phải cô ta yêu anh sao? Và cô ta còn là nhà bác học đại tài nữa?

Anh nhặt lấy bó hoa...ngước mặt lên, mím nhẹ môi....

-Chắc có hiểu lầm gì rồi!!

12 con người im phăng phắc chợt bất ngờ vì lời nói ấy...

-Vậy...- cha Xử Nữ nhíu đôi lông mày lại....

-Tôi đến đây là để gặp Bảo nhi!

-Ơ...- cô gái ấy hơi bất ngờ

Xà Phu quỳ xuống....

-Có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm gì ở đây...người tôi muốn gặp là Bảo nhi....- rồi Phu ca quay sang mẹ Bảo Bình...- tôi yêu em...và tôi muốn em làm vợ tôi!!!

-Ơ....- mẹ Bảo BẢo bất ngờ...rồi bà vỡ òa trong sung sướng...từ rất lâu rồi...bà vốn ghen tỵ với Song Thy...vì bà rất yêu Xà Phu...

Cái gật đầu thay cho sự đồng ý....tất cả đều chúc phúc cho cô....dù trong lòng họ có 1 cái gì ngờ ngợ....

Thời gian trôi qua trong những kỉ niệm và ngọt ngào mà Xà Phu mang đến....

Ngày cuối cùng trước khi đám cưới diễn ra ở lễ đường....

-Alô....được rồi!!- Cha Kết ca nhíu mày

-Gì thế?- mẹ Ngư nhi trầm ngâm

Chiếc bàn thủy tinh được bao quanh bởi 12 người....Mỗi người lại đeo đuổi những suy nghĩ mơ hồ của riêng mình....

-Bảo nhi, tớ thật sự không muốn phá hỏng cảm giác của cậu trước ngày cưới...nhưng mà....- cha Kết Kết bỏ lửng câu nói

-Ừhm...không sao!!

-Các cậu, cấp trên vừa mới cho tớ biết, hắn- tên quái dị với đầu óc điên rồ ấy vừa mới nghiên cứu những nguyên liệu để chế ra thuốc trường sinh bất tử, trẻ mãi không già....

-Cái gì????- cả bọn ngạc nhiên, riêng khuôn mặt của Bảo nhi thì xám ngoét...

Bà không tin vào tai mình....chẳng phải thứ thuốc bà đang chế chính là thứ thuốc ấy sao...và chẳng phải Xà Phu là người bảo bà sáng chế nó???

Chẳng lẽ....

-Sao vậy?-mẹ Cự Giải lên tiếng

-À...không...không....- cô xua xua tay....

Tuy 11 người còn lại hơi bất ngờ trước thái độ kì lạ ấy....nhưng rồi chủ đề câu chuyện mau chóng cuốn họ đi....

-Ok! Ngày mai cứ việc mang theo "hàng", phòng khi có việc, vả lại, địa điểm dự kiến hắn xuất hiện lại gần ngay lễ đường của Bảo nhi, e là.....- cha Kim Ngưu ôn tồn nói

-Không....tớ...sẽ...không...sao..t.hôi...tớ về trước!!- cô xách chiếc túi bước đi

-Cậu ấy hôm nay lạ nhỉ?- Song Thy lên tiếng

-Chắc lo cho đám cưới ngày mai ấy mà!- cha Bình nhi mỉm cười

*Ngày định mệnh*

-Alô...ok...đã chuẩn bị xong......- cha Kết Kết và cha Yết ca nghe điện thoại, mắt vẫn hướng về phía mẹ BẢo Bình, cười chúc phúc.....

Đã trễ hơn 1h đồng hồ, Xà Phu vẫn chưa tới....

Mọi người bắt đầu xôn xao nháo nhác hẳn lên.....

Lòng Bảo nhi lo lắng, hoang mang, một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu cô...

Chẳng lẽ.....

-Lọ thuốc đó.....- mẹ Bảo Bảo lẩm nhẩm, đôi mắt long lanh ướt lệ...chạy vội về phía cửa lễ đường....mặc cho các bạn bè an ủi và kêu gọi thế nào

"RẦM!!!!!"

Một chiếc xe bóng loáng xô ngã cổng thánh đường, 1 con người bước xuống.....trên tay là 1 lọ hóa chất

-Anh...- môi Bảo nhi mấp máy

-Chẳng lẽ......Xà Phu chính là người đó!!- Song Thy vã cả mồ hôi

-Không...không thể nào!!!- mẹ Bảo Bảo lắc đầu nguầy nguậy....

-Hahahahahahahahahah!!! Phải, thông minh lắm! Dù sao ta cũng cảm ơn cô, Bảo nhi à!! NHờ cô ta mới có thứ thuốc này.....- ông cười hăng hắc

-Mày...dám lợi dụng tình cảm của cô ấy....- cha Kim NGưu nắm tay thành nắm đấm....

Mẹ Bảo Bình ngồi sụp xuống...chiếc váy cưới đẫm màu nước mắt....mặn chát....

Bà điên tiết nhào ra nắm lấy cổ áo Xà Phu...

-Anh quá đáng...tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!!!Á!!!!!

Phu ca hất tay, xô bà té ngã....

-Cô đừng trách tôi, muốn trách thì trách Song Thy, cô ta đã phản bội tôi.....

Hắn lại nhả ra 1 tràng cười man rợ...

-Đây là cái giá của cô, Song Thy à!! - hắn ngửa cổ nuốt hết lọ hóa chất-...và bây giờ ta sẽ trẻ mãi không già, trường sinh bất tử!!!!Hahahahahahaha

-Tôi...không cho phép anh....- mẹ Bảo Bình nhào tới tay cầm chặt cán dao, mắt hằn lên ngọn lửa hận thù....

"Pằng!!!!"- tiếng gọi của tử thần vang lên, 1 bóng người ngã xuống, cảnh vật trước mắt dần nhòa đi......trong màn nước mắt...vì 1 người mình yêu thương....bà mỉm cười cay đắng....

-Bảo nhi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hơi thở cuối cùng trút xuống.....

....................................................................................................................................

-Hức....hức!!!- Bảo Bảo đưa tay ôm chặt lấy khuôn mặt, Kim Ngưu ôm chặt lấy cô....

-Chuyện là như thế đó!!- papa mama của các sao cất tiếng....

-Hắn rất hận ta nên đã bắt con bé đi!!- cha Bình nhi ngập ngừng....

-Bây giờ hắn không thể chết nữa, và trường sinh bất tử, các con, đáng lý ra ta không muốn các con phải nhúng tay vào chuyện này...nhưng đến bây giờ thì ta e là...cả chúng ta cũng không thể ngăn cản hắn....

-Chỉ còn 30p nữa thôi, tất cả chúng ta sẽ được gặp Bảo nhi!!- mẹ Bạch Dương cười buồn

-Tức...là...là...sao??- Cừu e ngại hỏi

-Ừhm...để có thể vào đây nói chuyện với các con, chúng ta đã uống 1 lọ hóa chất đặc biệt để Xà Phu không phát hiện..và tác dụng của thứ thuốc ấy có thể giết chết người....

Các sao còn chưa hết ngỡ ngàng.....

-Ta mong từ nay các con sẽ hỗ trợ lẫn nhau...- mẹ NGư nhi mỉm cười

-Mẹ đùa chẳng vui đâu!!- Cừu không tin

-Chúng ta là hoàn toàn nghiêm túc đấy.....

-Kim Ngưu, ta xin lỗi vì đã để con lao lực như thế, chính là ta không muốn con phải dấn thân vào chỗ nguy hiểm thế này!- ba NGưu ca thở dài

-Yết, con làm tốt lắm, chẳng uổng công bao năm nay ta đã huấn luyện con! Con là con ruột ta, chứ không phải con nuôi như lời đồn...- ba Yết nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn xoáy sâu.....

-Sư Tử, ta rất đau lòng khi phải đối xử như thế với con....nhưng đó là ta chỉ muốn con mạnh mẽ ngay từ nhỏ....

-Ông nói dối?! Ông không hề quan tâm tới mẹ con tôi!- Sư Tử thét lên bỗng chợt im bặt khi thấy ba anh lôi từ trong ví ra 1 tấm hình cũ kĩ, đó là cả gia đình anh, cùng nét chữ ố vàng "Love my family"

- Ta từ lâu luôn mang theo nó bên người, như 1 báu vật động viên khi thấy con chịu không nổi những áp lực ấy, ta rất muốn nói cho con biết, nhưng cưa phải là lúc, và ta tin mẹ con trên trời linh thiêng cũng sẽ đồng ý với ta...Con à....

Anh đổ sụp người xuống.....Ra là anh...là anh sai sao???

-Song Tử, con hãy mạnh mẽ lên, ta rất buồn vì không có nhiều thời gian nói chuyện với con, nhưng có lẽ những bài học rút ra từ chính bản thân sẽ tốt hơn, vì như vậy các con mới đủ sức đối phó với tên Xà PHu ma mãnh và độc ác ấy!!!

Các sao òa khóc nức nở ôm chặt lấy ba mẹ mình...

Ra là từ lâu nay họ đã hiểu lầm....và giờ tới gờ phút chia tay...thời gian khắc nghiệt chia cách chúng.....

Cha Mã ca dúi vào tay anh 1 vật gì đó....

-Cầm lấy, con sẽ cần nó!!

-Đừng đi mà!!!- Cừu khóc nấc lên

Khôg khí trầm buồn hẳn xuống....Họ ôm chặt lấy nhau.....thật chặt....

Còn 1p cuối cùng

-Các con hãy bảo trọng, chúng ta phải đi đây!!

-Đừng mà....không...không thể!!!

-Ơ...ba ...ba

-Xin lỗi các con.....

Mi mắt của 11 người bỗng dưng nặng trĩu, giọt nước mắt cay nồng chảy ra...và tất cả họ ngã gục xuống....

Các vị phụ huynh cười đau đớn, ôm chặt lấy con mình, rồi thầm chúc phúc cho chúng....

10s cuối cùng....11 người trung niên ấy nắm chặt lấy tay nhau, đếm ngược từng giây, như trò chơi sinh mệnh.....Nụ cười vẫn ẩn hiện trên môi....

-Bảo nhi, chúng tớ tới gặp cậu đây!!!!!!!

"BÙM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"- 1 tiếng nổ long trời lở đất âm vang....

Một cuộc hội ngộ hạnh phúc nơi chốn hoàng tuyền hay mở đầu cho những sóng gió nơi trần gian địa ngục???

[Chap 32]

-Hức...hức...đừng bỏ con...đừng rời bỏ con...con xin mẹ....con cầu xin mẹ....

-Bạch Dương à, em mau tỉnh lại đi!!!- anh chàng tóc xanh lá nhíu mày, tim anh đau như dao cắt, tại sao ngay lúc cô yếu đuối nhất, đau lòng nhất, anh lại không thể làm gì cho cô hết chứ?

-Song Tử, cứ mặc kệ cậu ấy, khóc một lúc sẽ vơi đi thôi!- Ngưu-ca lắc đầu, nhưng ánh mắt anh lại hướng về phía Bảo Bảo...

"Liệu cô ấy có chịu đựng được chuyện này hay không? Mẹ mình bị bắn chết dưới tay người mà bà yêu thương nhất!?!"

-Ba mẹ chúng ta thật sự đã....- Ngư nhi nấc lên, cổ họng nghẹn ứ

-Yên nào, đừng khóc nữa, họ hy sinh vì chúng ta, chắc chắn sẽ không muốn thấy chúng ta khóc đâu!!- Mã ca ôm chặt Song Ngư

-Ngư nhi...không phải...họ không chết...Nhân Mã cậu nói bậy!! Ba tớ không đi đâu hết!! Ông ấy rõ ràng ở nhà đợi tớ về!! Lúc nãy chắc chắn là ảo giác, ảo giác thôi!!! Phải không? Phải không?- Xử nhi cuồng loạn, không dám đối mặt với thực tế phũ phàng, dồn dập hỏi Kết kết

-...............

-Ma kết, trả lời tớ, trả lời tớ đi!!!- Xử nữ lay mạnh người anh, nước mắt rơi xuống như mưa...

-Xử nhi, tôi không biết khuyên em thế nào- anh vòng tay ôm chặt lấy cô-...nhưng chắc chắn câu trả lời đã nằm trong tim em...Chấp nhận và đối mặt với nó đi!!

-Hức....hư...hư....

Bảo Bình sững người, tim cô như đông cứng lại, mẹ cô mất rồi, ừk thì ai không biết điều đó, Bảo Bảo vốn là đứa con mạnh mẽ mà...nhưng mà...nỗi đau khi bị người mình yêu phản bội và lừa dối thì......

-Mẹ.....- Bảo-chan khẽ nói, tay ôm chặt lấy miệng......cô không muốn ai nhìn thấy mình khóc....nhưng đến nước này....hình như....con tim đã phản bội lại lí trí của cô rồi!!!

-Em cứ khóc đi....sẽ nhẹ lòng hơn đấy...- KIm NGưu chẳng biết tự lúc nào đã ngồi sát bên nhỏ, đưa ánh mắt thông cảm lên nhìn cô, khẽ kéo đầu Bảo bảo tựa lên vai mình....

Anh dựa người vào tường, đưa tay vắt lên trán....thì ra trước tới giờ ba anh là đang muốn rèn luyện cho anh sao??? Vậy mà anh vô tâm quá...đâu đoán biết được nỗi đau sâu thẳm tận đáy lòng ông...mà chỉ nông cạn với một chữ hận vô lí.....Quá muộn...quá muộn rồi!!! Từ kẽ tay Ngưu-chan, một giọt nước lăn dài...

Bị người mình yêu phản bội, mẹ Bảo Bảo, anh thực sự thấy đau giúp bà, nỗi hành hạ dai dẳng mà NGưu-chan một thời từng phải chịu.....

-Yết à- Ngưu ca khẽ gọi

Thiên Yết ngước khuôn mặt lạnh lùng của mình lên, anh đang trầm tư suy nghĩ một điều gì đó......hơi nhíu mày khó chịu

-Giải Giải...cô ấy....- Ngưu-chan liếc nhìn về phía một cô gái có mái tóc tím than đang thiếp đi trên tay của Yết ca.....

-Ngủ rồi...cô ấy....không nên cố quá!!- Thiên Yết thở dài

Góc phòng trống hoang hoác, bốn bề được bịt kín, chỉ có 1 cái cửa ra vào, cũng bị khóa nốt....

Giống như 1 chiếc quan tài đang há chiếc mồm đỏ lòm của mình, chực nuốt bất cứ ai xuống lòng đất....

Sư Tử ngồi đó...anh không biết mình đang nghĩ về cái gì...đầu óc anh như một mớ rối bòng bong....bao nhiêu lo lắng, oán hận, yêu thương trước giờ ra là giả dối, nó chất chồng lên nhau, nó chen chúc trong những suy nghĩ vốn nhỏ nhoi của Sư ca...khiến tim anh như muiốn vỡ tung ra...Nghẹt thở....có 1 cái gì đó khiến anh không-thở-được!! Bóng tối...anh thà dìm mình vào trong bóng tối...chứ không muốn có những chuyện thế này xảy ra.....Sao lại thế chứ? Lúc anh đau nhất, anh buồn nhất, ai ở bên anh? Ai cho Sư tử một lời khuyên đúng đắn? Ai ? Ai chứ?

"Bình nhi, em đi đâu rồi? Sao em không ở bên cạnh tôi??"

11 người, 11 tính cách khác nhau, 11 hình dáng khác nhau, âm tầhm đeo đuổi những suy nghĩ riêng của mình, nhấn bản thân vào một cái hố đen tuyệt vọng...

-Này...- Thiên Yết lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng của bầu không khí âm u đang bao trùm....chính anh là người thường tạo ra những tình huống căng thẳng thế này cũng phải nghẹt thở....Sự khó chịu buộc lòng anh phải lên tiếng....

Không ai chú ý đến Yết ca cả...họ chỉ đang đắm mình vào dòng suối kí ức...

Đôi lông mày của Thiên Yết nhíu lại....nhíu lại dần dần.....sao sao....hình bóng những người họ lại mờ dần...mờ dần như thế???

Anh đưa tay dụi mắt...

Không sai....quả là họ đang dần dần biến mất....

Thiên Yết giật mình nhìn Giải Giải...hơi thở hổn hển đứt quãng cho anh biết cô đang cảm thấy rất khó chịu...

NHưng....nơi này làm gì có tác nhân nào khiến họ kì lạ như thế?

Chẳng lẽ là.....

"Bíp...bíp...bíp...."- tiếng động đặc trưng của những chiếc diện thoại di động reo lên, kéo họ quay về thực tại...

Từ màn hình cùng với cái ánh sáng xanh leo lét của những chiếc điện thoại di động...đập vào mắt họ là.........hình ảnh của những đấng sinh thành...trong những phòng cực hình kinh hãi mà họ vừa trải qua...

Cũng những nỗi đau ấy...cũng những dòng máu nóng đang sôi sục trong huyết quản...cùng một nỗi căm thù tên Xà Phu ác độc...ba mẹ đang vì họ mà đấu tranh...đã vì họ mà hy sinh tính mạng....mục đích duy nhất chính là muốn bảo vệ con mình....

HƠi thở hổn hển, những giọt máu bắn tung tóe, những sự ngụp lặn trong tuyệt vọng, những nỗi đau thấu tận xương tủy.....nhưng môi các người trung niên ấy vẫn ẩn hiện nụ cười...Vì họ đã thành công trong việc bảo vệ thế giới quan trọng nhất của họ- các đứa con yêu quý.....CHIẾN ĐẤU BẰNG TẤT CẢ TÌNH YÊU THƯƠNG! KHÔNG GÌ LÀ ĐÁNG SỢ!!!

-Ba mẹ...chúng con đã hiểu rồi!!- 11 người rơi nước mắt-....niềm căm hận tột độ, trái tim đang nung lên 1 ngọn lửa....lối ra....một ánh sáng bé nhỏ giữa chiếc hố sâu u tối!!!

-PHẢI CHIẾN ĐẤU BẰNG TẤT CẢ SỨC LỰC CỦA MÌNH!!! VÌ NGƯỜI MÌNH YÊU THƯƠNG!- 11 người nhìn nhau, gật nhẹ đầu, ánh sáng trên điện thoại đã tắt ngóm....nhưng hào quang rực rỡ của tình yêu và niềm tin không bao giờ bị dập tắt...

"PHỪNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

[Chap 33]

BỪNG TỈNH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

-Ưhm....ưmh.......

"Ào....ào....ào....."

-Hộc...hộc...- 2 bóng người ướt sũng ngoi lên mặt nước, mái tóc của Song Tử hất ra phía sau, hay tay ôm chặt lấy Bạch Dương....

-Em không sao chứ???

-Em không sao!!!

-Sao chúng ta lại ở đây???

-Em không nhớ...

-Thoát ra đi đã!!!- 1 thứ ánh sáng le lói đủ để ánh mắt tinh tường của Song ca phát hiện....Anh hít một hơi thật sâu....nín thở lại...cùng Dương nhi lặn xuống.....

1 lỗ hổng???????!!!!!!!!!!!!

Thế sao nước không chảy ra???????!!!!!!!!!!!

Song ca không nghĩ nữa, anh loay hoay đưa tay đập nhẹ vào tường....dễ vỡ hơn những chỗ khác.....Được....

Cừu hiểu ý anh, khẽ gật đầu...

1....

2....

3.....

RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

2 cú đá song phi cước nhắm thẳng vào lỗ hổng, tuy bị lực cản của nước ngăn lại....nhưng sức công phá của nó vẫn khó suy suyển......Họ theo đường hổng đó chui ra.....

.........................................................................................................................

MỞ MẮT!!!!!

Đôi mắt nhắm nghiền của Thiên Yết chợt bừng mở.....luồng ánh sáng đập vào mắt khiến anh phải nheo lại....Đầu óc Yết ca chóang váng, anh khẽ đưa tay gõ nhẹ đầu mình...Chợt....

-Cự Giải???!!

-Em...đây!!!- cô gái có mái tóc tím cũng dần dần mở mắt, đôi môi cô mấp máy vài từ...Giải nhi đưa hai tay chống xuống đất, nhấc người lên....Trượt....một bàn tay to lớn đã kịp đỡ lấy cô.....

-Cự Giải, em không sao chứ?!!?

-Không...không sao!!! Cảm ơn anh- 1 luồng điện chạy dọc, xuyên suốt cơ thể Giải nhi......

"Pặc"-1 cái tay khô khốc, thối rữa ném sượt qua mặt Thiên Yết.....

-Lũ thây ma này....?- Giải nhi khó hiểu, mắt cô mở to

-Chiến đấu thôi!!!- Yết vươn vai, bẻ tay rôm rốp, nở nụ cười ranh mãnh

-Hì....ok............

-Chúng ta sẽ sống.....nhanh gọn lẹ...cho tôi thấy tài năng của em nào!!!

-Let's fighting!!!!

1 nguồn năng lực từ đâu thổi vào người họ....như một luồng ánh sáng truyền thêm cho Yết và Giải sức mạnh...sức mạnh tràn trề.....

Một lát sau......

-HỘc...hộc....- Giải nhi khuỵu người xuống, đưa tay vuốt mồ hôi vương dài trên trán...

Yết ca nhìn cô cười....đôi mắt đen huyền ánh lên sự dịu dàng, khóe mọi anh nhếch lên thành hình vòng cung....

-Anh....đừng nhìn như thế?!!- CỰ Giải đỏ mặt

-Chúng ta đi thôi! Em tuyệt lắm!- Thiên Yết khẽ thì thầm vào tai Giải nhi, đưa tay kéo cô vào lỗ hổng nơi trước mặt...

......................................................................................................................

TỈNH GIẤC!!!!!!!!!!!!

-Bình nhi?????????????- Song NGư bật dậy, trán ướt đẫm mồ hôi, vị mặn chạm tới nơi đầu lưỡi...Nhỏ cảm thấy đắng....cay...ác mộng...khủng khiếp quá!!! Đến tận sau khi tỉnh, Song NGư vẫn chưa kịp hoàn hồn, tâm trí cô vẫn còn lạc đâu đâu trong cõi mộng.....Nó ám ảnh lấy cô.....

Không thể nào!!! Rõ ràng là......

-Hộc....hộc......Bình nhi...Bình nhi...không thể nào! Đây chỉ là cơn ác mộng!!! Nhất định là thế!! Thiên Bình...cậu ấy.......

````````````````````````Flashback``````````````````````````````

-Bình nhi...tớ...tớ..

-Không sao...nghe này....Song Ngư...ta là bạn...trước là thế ...

-Hức...vậy bây giờ...bây giờ?

-Bây giờ cũng thế...và sau này mãi mãi vẫn thế!!!

-Thật...thật à? Cậu không trách tớ?- Song nhi nấc lên, tiếng nói đứt quãng, gấp gáp

-Ừk, không!!

-Thật?

-Thật- Bình nhi cười hiền, khẳng định...

``````````````````````````Endflash`````````````````````````````

-Phải rồi, Thiên Bình, không trách mình!!! Đúng rồi.....- Song ngư lẩm bẩm, mắt nhỏ mở to

-Chưa có bằng chứng...chưa có bằng chứng...- Mã ca quay sang Ngư nhi nhìn chằm chằm vào cô......-...chắc chắn là mơ..là nhầm lẫn...là ác mộng...-..anh không tin sự thật!-.. Dù là gì đi nữa, chắc chắn mình cũng sẽ bảo vệ cô ấy...chắc chắn...!!

-Nhân Mã....anh đang ở đâu???- Ngư nhi dáo dác xung quanh

-Anh ở đây!!- Nhân Mã nắm chặt lấy tay Song Ngư...- ta đi thôi!!

-Ưhm...anh...sẽ luôn bên cạnh em chứ??

-Sẽ luôn!!!

Nỗi ác mộng trong họ biến mất, tình yêu thương ngập tràn tạo thành 1 vũ điệu thần tiên đang nhảy múa giữa 2 trái tim, lan tỏa thành ánh hào quang sáng rực...Không gian bất chợt chao đảo.......THAY ĐỔI!!!!!!!

`````````````````````````````````````````````````````````````````````````

NHÓI!!!!!!!!!!!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .